Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Hót nhiều cũng không hay lắm. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng.
Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Mà lại nghĩ về con người. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó.
Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại.
Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này.
Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Rồi lao đầu vào sáng tác. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.
Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa.
Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.
Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi. Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Rồi, tôi phải tập chứ.