Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Tôi để vài ngày trôi đi.
Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra.
Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận.
Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.
Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Chẳng cần gì nữa cả.
Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm.
Hoặc có nhưng không nhiều. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.
Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.
Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây.
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Nhưng mà này không được bi quan.