Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…
Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp.
Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không.
Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Bác hỏi: Sao con không đi học.
Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết.
Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.
Cứ ngỡ mình yêu mình. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.
Trước đây, bạn từng rất khỏe. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất.
Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế.