Cuối cùng chỉ còn lại hai hiệp sĩ mà thôi. - Dĩ nhiên là không rồi! Giọng nói nhà ngươi dường như cũng muốn khẳng định điều đó rồi. Tôi chẳng có ý gì cả.
Anh tự nhủ đó không phải là sự thật. Sid cần nước cho mảnh đất của mình, nhưng nếu chàng ở đây lấy nước suốt cả ngày thì sẽ lại đánh thức những bông hoa ly xinh đẹp ấy. Khi hai mươi hai tuổi, một cơ hội lớn đã đến với tôi.
Nói xong, Bà chúa hồ chợt biến mất trong sự kinh ngạc của Sid. Năm phút sau, cơn mưa "may mắn" chấm dứt. Ông là người duy nhất biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của khu rừng bao la này.
May mắn phải do mình tạo ra. Bà chắc chắn sẽ giúp được ta. Thưa Nữ hoàng của các loài cây, xin Người cho phép con được tỉa bớt một số nhánh cây trong rừng này có được không ạ?
"Cây Bốn Lá thần kỳ dĩ nhiên mọc lên từ lòng đất. - Sid vẫn tiếp tục hào hứng chỉ cho Nott thấy những gì anh đã làm được - Đây là toàn bộ đá thừa và những nhánh cây mà tôi chặt bỏ trong vòng có hai ngày, bởi vì chác anh cũng biết là. Không ai khác ngoài anh là người đã đi tìm những điều tưởng chừng như không cần thiết ngay cả sau khi mọi việc dường như đã hoàn tất.
Ta - Merlin, biết hết tất cả. Nhưng nếu Merlin đã lừa anh thì tại sao anh vẫn còn ở đây chờ đợi mãi? Chờ đợi nghĩa là tin vào Merlin, hy vọng vào một sự may mắn sẽ đến, nhưng càng chờ thì anh lại thấy may mắn đang ngày càng xa dần anh. Ngay ngày đầu tiên thần Gnome đã nói với ta là không có cây bốn lá nào mọc trong khu rừng này cả, và chắc là thế thật.
Họ xứng đáng cần nó hơn tôi. Đó là lý do tại sao chẳng có loại cây bốn lá nào mọc ở đây cả. Và tôi cũng giúp đỡ và chia sẻ với rất nhiều người còn khó khăn trong cuộc sống.
Những hạt giống may mắn của Cây Bốn Lá thần kỳ đã rơi xuống. - Ngươi muốn gì, hỡi hiệp sĩ áo đen? - thần Gnome hỏi - Ai cũng bảo là ngươi tìm gặp ta suốt cả ngày nay. Thế nhưng chẳng có điều gì xảy ra cả.
Từng phút từng phút một trôi qua và Nott đã bắt đầu sốt ruột : - Hôm nay gặp lại cậu và nghe câu chuyện may mắn đó, tôi cảm giác như mình trẻ lại. trong vườn hoa của lâu đài của Merlin.
Ông không biết phải nói gì để chia sẻ với người bạn thiếu thời trước tình cảnh này. Sự sợ hãi mong muốn của anh cuối cùng đã được khẳng định: "Ta sẽ không bao giờ gặp may mắn. Cũng vào ngày hôm đó, Sid thức dậy trễ hơn một chút so với ngày thường.