Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Thích làm cả cái mình không thích.
Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.
Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng.
Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Từ nay thôi hẳn đá bóng. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.
Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.
Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái.
Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.
Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Tôi tống vào thùng rác.
Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.