Chả thằng nào là không biết quay cả. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Giọng trầm thường xuất hiện.
Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.
Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Ôi! Những tiếng còi xe. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.
Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.
Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.
Tình yêu bao giờ cũng mới. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người
Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Để đỡ tình cờ lặp lại. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Tôi nhất quyết không đi.
Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.