Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Không, phải giữ sức khỏe. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ.
Tay tiếp tục thả giấy vào. Thật ra, có gì để mất đâu. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.
Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.
Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Em gọi mãi không dậy.
Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.
Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.
Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.
Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.
Bởi bạn là người sòng phẳng. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp.