Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Vậy ra là tại những lần như thế này.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.
Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.
Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Hồn nhiên đến đáng thương. Chứ trước đây thì um nhà rồi.
Tự do hay không là ở mình. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Cái đó, chúng đưa ra không khó.
Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Hai chuyện này khác nhau. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.
Có phải em đang muốn nói anh câm đi? 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.
Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.
Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Tôi thấy thế là tốt. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.