Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó.
Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Chậc, kể ra dài phết. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Ăn xong lên giường nằm. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa.
Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác.
Mà còn thua trắng về tài năng. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.
Mong ông chỉ nói những điều cần nói. Nhu cầu của bạn không cao. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.
Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.