- Một chàng trai lên tiếng. Cho đến một ngày, ông hết sức vui mừng gặp lại Megiddo trên đường phố. Dù làm bất cứ việc gì, các bạn cũng cần phải luôn luôn tìm cách trau dồi, nâng cao các kỹ năng nghề nghiệp của mình.
Nếu không, tôi sẽ luôn sống trong tâm trạng khổ sở, dằn vặt. Hạ thần sẵn sàng truyền dạy những hiểu biết của mình cho tất cả mọi người. - Túng bấn ư! Tạo sao trời đất lại phạt cậu hoài thế nhỉ? Cậu không thể vay tiền của tôi rồi sau đó mỗi lần gặp tôi, cậu lại viện lý do túng bấn nên chưa thể trả nợ được.
Số hàng hóa còn lại quá kém chất lượng, khách hàng không muốn ghé đến cửa hàng nữa. Ngoài ra, tôi cũng tin tưởng vào các thương nhân khác ở Babylon, bởi vì họ rất uy tín. - Hoàn toàn đúng như thế anh bạn ạ! – Arkad thừa nhận.
Người bạn mua gia súc của chúng ta cũng vậy, đáng lẽ anh ta có thể thu được một khoản lợi nhuận rất lớn nếu thực hiện ngay việc mua bầy cừu. Đến khi bằng tuổi cha, con sẽ sở hữu được một tài sản có giá trị cho bản thân con. Còn nếu anh Araman thất bại, thì số tiền anh ấy nợ cũng không vượt quá khả năng chi trả của anh ta.
Về vấn đề làm giàu, tôi rất tâm đắc và sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện có thật sau. - Những câu chuyện này rất giống nhau, bởi vì mỗi lần cơ may vuột mất đều có những lý do tương tự. Trò chơi khăm này đã dạy cho con một bài học đầu tiên trong việc rèn luyện bản lĩnh.
Số tiền thu được sẽ phân chia đúng theo tỷ lệ mà mỗi người góp vốn. Vì vậy, tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ để công việc buôn bán, kinh doanh của họ được thuận lợi và mang lại sự thịnh vượng cho Babylon. Do vậy, ông bắt đầu đi ra phía ngoài thành để mời những tên cai quản nô lệ mua bánh.
Sau đó, anh ta sẽ phân mảnh đất ấy thành những lô nhỏ và bán cho những người cần xây nhà và trồng trọt. Ông rất muốn có những bộ lông như thế để dệt thảm. Vậy là sáng hôm sau, con bò đực bèn nằm lăn ra đất theo lời khuyên của con lừa.
- Ông rất kính phục ông của cháu. Tôi thấy mình cần phải sống một cách thoải mái, bằng cách đáp ứng tất cả những ham muốn của bản thân. - Người đàn ông ngồi bên cạnh vị thương gia vừa kể chuyện lên tiếng.
Cuối cùng thì người chủ đã bán ông cho một kẻ buôn nô lệ. - Chúng ta đã có rất nhiều đầy tớ để sai vặt, duy chỉ thiếu những đứa chăn dắt lạc đà mà thôi. Mãi tới xế trưa ngày hôm sau đó tôi mới đến được một vùng hoang vu không có người ở, cũng chẳng khác gì sa mạc.
Ai mà chẳng thích những người nô lệ chăm chỉ và làm nhiều việc cho họ. Tôi cưỡi trên lưng một con lạc đà và dắt theo một con đi suốt cả đêm rồi cả ngày kế tiếp sau đó, lòng lo sợ về số phận của mình. Quốc vương đang mở yến tiệc trên hoàng thành, với món bánh mì bùn và xúp hành cho các vị đấy!