Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.
Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Cậu em kia, là một người tốt. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn.
Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý.
Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.
Người lớn thì thật xa lạ. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm.
Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình.
Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.