Tất cả nhờ vào thói quen kỉ luật cao và đam mê có được thể chất tốt. Họ thường sắp xếp như dưới đây: Kể từ đó, tôi quyết định sẽ sống cùng với các con tôi.
Ông đùa với cả những ý tưởng và những con số. Từ trung học đến cao đẳng, tôi tập để phát triển thể chất cùng các kỹ năng cần thiết, và chơi bóng rổ mỗi khi có dịp. Bản chất cuộc sống vốn khắc nghiệt, nó luôn như thế và sẽ mãi mãi như thế.
Cô nói, Tôi luôn mơ ước một ngày nào đó được sống ở châu Âu. Mỗi khi mở miệng là chúng ta nói đến điều gì đó về chính mình, nhưng ta không luôn nhận ra điều ấy. Cả Edison và Einstein đều được xem là những thiên tài, nhưng không ai thích danh hiệu đó.
Bản chất của sự việc xảy đến không quan trọng bằng cách chúng ta đối phó với nó. Điều đó cũng có nghĩa là cuộc sống chúng ta sẽ thanh thản và yên bình hơn. Nhìn thấy được những điều tốt của bản thân đã khích lệ họ sống tốt hơn, củng cố và gia tăng sự tự tin cũng như lòng tự trọng.
Khi cậu học sinh ấy vừa dứt lời, tôi nói: Vậy là em đã chọn việc đến lớp thay cho những hậu quả của việc không đến lớp. Sau này, khi viết lại những kinh nghiệm chữa bệnh của mình, Cousins nói Tôi khám phá ra rằng chỉ mười phút cười thật thoải mái, vô tư là đã có tác dụng gây tê các vết thương và cho tôi ít nhất hai giờ ngủ yên không đau đớn. Chúng ta lớn lên, được dạy bảo những chuẩn mực đạo đức và từ trong tiềm thức, chúng ta luôn mong muốn mình trở thành một người tốt.
Schweitzer nhận thấy rằng có quá nhiều người đã sống đến cuối đời mình mà chưa một lần biết đến ý nghĩa và giá trị của cuộc sống. Đó không phải là mục tiêu, đó là mong ước. Ông nói …chúng ta lúc nào cũng bận rộn, chúng ta càng bận rộn hơn khi muốn hoàn tất công việc một cách tốt nhất và chúng ta chẳng bao giờ dừng lại dù chỉ để tự hỏi liệu việc chúng ta đang làm có thực sự quan trọng nhất không.
* Chúng ta phát triển những kỹ năng và tập quán xã hội một cách hiệu quả. Như Edward Albee viết trong vở kịch Câu chuyện sở thú, … khi cần thiết, chúng ta cũng nên đi một đoạn đường dài để sau đó, quay trở lại và nhận ra đâu là con đường ngắn hơn mà mình đang tìm. Thật khó tìm thấy cảm giác hài lòng về mình khi bạn là kẻ lười nhác, trốn tránh công việc.
Thất bại là một người thầy vĩ đại của cuộc sống. Theo tôi, Thành Công cũng có những quy luật của nó chỉ là chúng ta chưa được nghe nói đến trên các phương tiện thông tin đại chúng mà thôi. Điều cốt lõi là phải hiểu rằng, chúng ta sẽ trở nên như thế nào là tùy vào quyết định của chính chúng ta.
Tiền bạc không phải là điều kiện đủ để thành công. Những người suy sụp tinh thần hay thất bại, thường đưa ra những lý do như là: do không có tiền, không có thời gian, do kém may mắn, do quá mệt mỏi hay tâm trạng chán nản… để biện minh cho việc bỏ qua những cơ hội thuận lợi trong cuộc sống. Thỉnh thoảng khi nhìn lại cuộc đời mình, tôi cảm thấy xấu hổ về những điều không trung thực của mình.
Sao ta không giới hạn trong một không gian hẹp hơn nữa chẳng hạn như một quốc gia cụ thể nào đó, hoặc tốt hơn nữa, một vùng, một thành phố? Tôi tiếp tục giải thích rằng ước mơ được sống ở châu Âu một ngày nào đó là một ví dụ tốt về một mục tiêu gần. Vấn đề duy nhất là chúng ta có quyết tâm hay không. Nhưng đó không phải là những lý do duy nhất.