Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.
Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.
Phải hết sức giữ gìn. Chúng tôi đi thay quần áo. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác.
Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Là người thì nên thế.
Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Cháu vẫn nằm trong chăn.
Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông.
Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá
Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Bạn cần trả công và cả tự do. Tôi có làm gì ám muội đâu.
Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.