Đừng nhầm bạn với tôi. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.
Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không.
Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.
Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Con người luôn biết sáng tạo. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.
Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa.
Hắn biết vì hắn đã từng. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.