Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.
Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.
Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.
Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Mân mê hoài cuốn anbum. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.
Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.
Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng.
Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Chuyển sang máy mát xa.
Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá.