Tôi không nghĩ là mình đã sáu mươi tuổi rồi. - Chắc cậu còn nhớ cái ngày mà gia đình tôi dọn đi lúc chúng ta mới lên mười. Cậu chắc còn nhớ mẹ cậu đã nhiều lần sẻ bớt thức ăn cho chúng tôi vì bà hiểu là cuộc sống của nhà tôi khó khăn như thế nào.
Tôi sẽ dám bắt đầu lại từ đầu. - Merlin, Merlin, ông nhìn này! - Chàng giơ tay lên với những cây bốn lá xanh tươi - Tôi đến đây để chia vui với ông. Ở độ tuổi sáu mươi, sau bao thất bại đắng cây và tuyệt vọng, ông vẩn nở được một nụ cười hồn nhiên.
- Ngươi muốn gì, hỡi hiệp sĩ áo đen? - thần Gnome hỏi - Ai cũng bảo là ngươi tìm gặp ta suốt cả ngày nay. Khi đã lên tới đỉnh, chàng ngồi xuống lướt tầm mắt về phía đường chân trời xa xăm, hi vọng tìm thấy một nguồn cảm hứng đấy. Họ xứng đáng cần nó hơn tôi.
Vấn đề là ở chỗ hầu hết mọi người đều nghĩ rằng may mắn sẽ đến với họ mà họ không cần phải làm bất cứ điều gì cả. Thỏa thuận trao đổi của chúng ta rất đơn giản: Ta nói cho mi biết chỗ mọc của Cây Bốn Lá thần kỳ, còn mi sẽ giết Merlin cho ta. Tôi không thuộc loại người thích sự an nhàn.
Anh cảm thấy mệt mỏi khi nghe mọi người đều nói những điều như nhau về cây bốn lá. Một giọng nói ngọt ngào nhưng thâm trầm, mỏng manh nhưng cứng rắn, mời gọi nhưng lạnh lùng. Ngay sau khi thương lượng được bản quyền, mọi người trong First News đã chuyền tay nhau bản dịch.
Rất nhiều lần, và ngay cả bây giờ nữa, tôi luôn nghĩ rằng câu chuyện này đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi. - Cậu nghĩ thế thật sao? Có thật cậu chỉ đơn giản nghĩ là tôi đã quá may mắn phải không? "Nếu không có Cây Bốn Lá thần kỳ cho ta thì cũng sẽ không có cây nào cho hắn cả.
Tôi đã nghĩ đến việc mở một dãy cửa hàng của riêng mình và đã bỏ công nghiên cứu về việc này mất gần một năm. Nếu nhổ nó lên thì chàng sẽ chết. Trong giấc mơ này, chàng thấy nó vươn lên mạnh mẽ từ mảnh đất ẩm ướt và tươi tốt của mình.
- Tôi đã nhận ra ngay đôi mắt xanh của cậu, Jim ạ - Max xúc động. Hãy hỏi ta điều ngươi muốn biết rồi hãy đi đi. - Cảm ơn Người đã trả lời con.
Chúng nở ra hàng trăm cây, đủ mang lại may mắn quanh năm. Nhận ra rằng Sid đã không rơi vào bẫy của mình, như con chó cụt đuôi, mụ liền quay lưng nhảy lên cây chổi thần với con cú đậu yên trên vai bay mất hút vào màn đêm để lại một câu nói hăm dọa yếu ớt vọng lại. Tôi không có nhiều sự lựa chọn lúc đó.
Hễ có dịp là tôi lại hỏi bất cứ người nào đang dùng giỏ xách da về những điểm mà họ thích cũng như không thích khi dùng nó. Một không khí im lặng bao trùm cả khu vườn, không ai nói với ai lời nào. Đó là một cảnh tượng đáng kinh ngạc.