Đừng thuyết giáo vô ích. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi. Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Như những lúc tôi không cần em. Cháu nói thế không đúng. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng.
Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật.
Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe.
Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác.
Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.
Khá nhẹ nhõm và yên bình. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường.
Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình.