Von Bulow biết rằng đáng lẽ phải khen trước đã rồi mới chê, nhưng trễ quá rồi, chỉ còn mỗi một cách vớt vát là: đã lỡ chê trước thì phải khen sau vậy; và năng lực của lời khen thiệt mạnh, kết quả dị thường: Tể tướng kính cẩn trả lời: "Thần đâu dám có ý đó. Đánh bridge dễ lắm mà. " Viết như vậy mà đòi làm cho người ta muốn lại chơi với mình! Người học trò đó chỉ nói tới mình thôi, không hề có một lời khuyến khích bạn.
Họ đưa ra một nhân vật khác mà tôi không ưa lắm. Bà đó kỳ dị không? Thưa không! Vô số người cũng như bà. Bữa đó, tôi đã mất hết điềm tĩnh, xin ông thứ lỗi cho".
Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo. Một bác sĩ khác, ông G. Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln.
Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln. Nhưng chúng tôi phải thú rằng điều đó khó thi hành lắm, khi xe cam nhông của ông tới vào cuối giờ làm việc buổi chiều, như ngày 10 tháng 11 vừa rồi. Von Bulow đã biết chữa lỗi lại liền.
Điều đó ai mà không biết, can chi phải nhờ tới ông. Dân gian kêu nài đủ cách mà vô hiệu. Dù tôi có làm cho ông ta phải tự nhận rằng ông có lỗi đi nữa thì lòng tự ái của ông cũng không cho ông chịu thua và chuẩn lời tôi yêu cầu.
Phần nhiều những người đã thành công thích nhớ lại những khó khăn buổi đầu. Nhưng tôi không trách ông đâu. Khi ông Adamson tới, viên kiến trúc sư dặn: Ông Eastman bận việc lắm.
Ông có thể trở về Philadelphie. Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ. Tôi đáp: "Thưa ông, ông trách rất đúng, tôi có lỗi và không có gì để tự bào chữa hết.
Nhưng rồi sẽ xảy ra sự chi, chắc bạn đã đoán được. Không những hơn về vấn đề binh bị và hải quân - điều đó đã đành - mà hơn cả về khoa vật lý học nữa. Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình.
Nhưng tôi biết một nhà xuất bản nọ tìm được một tiểu tiết nào để chỉ trích thì thích lắm. "Tôi không đi lại hai lần con đường đời. Trong một công ty bảo hiểm lớn, tất cả nhân viên phải theo lệnh này: "Không bao giờ được tranh biện".
Khi ông về rồi, tôi nhiệt liệt khen ông. Nó chỉ giết hết tình cảm của ông đối với bà, nó làm cho ông suốt đời hối hận rằng đã cưới bà và chỉ muốn có mỗi một hành vi là đi khỏi nhà cho khuất mắt. Thú thực là tôi thất vọng.