Họ muốn xây dựng những toà nhà không thể phá hủy”. “Chúng ta cần phải hiểu hơn về Bob Iger,” ông nói với họ. Vì vậy, Jobs hứa, “Đừng lo lắng, tôi sẽ không để chuyện đó xả ra!” Nhưng cuối cùng, Sculley đã thắng thế.
“Các bạn biết đấy, Ron nói đúng. Sự đẹp đẽ trong nhận thức này là ở chỗ chỉ có một công ty được đặt ở vị trí có thể đi theo cách tiếp cận này. Tevanian sau này kể lại rằng chẳng có gì đáng ngạc nhiên: “Chúng tôi có công nghệ tốt hơn, có giải pháp trọn vẹn và chúng tôi có Steve.
” Trong vài tuần sau đó Jobs và ban quản trị tiếp tục tìm kiếm một CEO thường trực. Sau gần ba mươi năm, Jobs vẫn nói với tôi rằng “Họ hoàn toàn lừa đảo chúng tôi và Gates không bao giờ biết xấu hổ vì điều đó”. Đầu tiên đó là chiếc iPod màn hình rộng điều khiển cảm ứng.
Kottke nói với tôi rằng “Steve rất sùng bái Thiền. ” Đón xem nào? Amelio vừa từ chức. “Lúc ấy, tôi nghĩ, ôi, mình sẽ thích ngồi ăn tối với nàng hơn là với nhóm đào tạo kia”, thế nên tôi quay trở lại chỗ đậu xe của gặp cô ấy và hỏi, “Chúng ta có thể gặp ngay tối nay không?” Cô đồng ý.
Họ tiếp tục tham gia, tiến lên và chắt lọc hơn nữa nghệ thuật của mình. Woz nhớ lại “Thông thường, một kỹ sư phải mất một vài tháng để làm một trò chơi như vậy. Nhưng bạn phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc ông ấy tấn công bạn, thậm chí là nhai đầu bạn luôn, trong lúc ông xử lí các ý tưởng của bạn.
Phần lớn các hacker, những người đam mê máy tính đều thích được tùy chỉnh, sửa đổi và cài cắm nhiều thiết bị vào chiếc máy tính của họ. 0, và đổi lại việc biến Excel thành phần mềm độc quyền cho Mac trong thời hạn 2 năm. Mục tiêu đầu tiên của họ đó là nâng cấp chiếc iPod.
Nếu tôi không là người tạo sóng, thì công ty sẽ không thể thành công. “Đó là sự kiện tòi tệ và ngu ngốc nhất mà tôi từng thực hiện. Mỗi quảng cáo kết thúc bằng một bức ảnh đen trắng tĩnh của Paul McCartney và John Lennon trẻ trung và tươi cười trong một phòng thu, đang nhìn xuống một bản nhạc.
Khi ông bị sa thải khỏi Apple vào năm 1985, Redse đã đi du lịch cùng ông tới Châu u để giải khuây. Do đó mà các nguồn lực đã được huy động để tăng tốc dự án máy tính bảng thay vì thiết kế một chiếc netbook. “Dĩ nhiên chúng ta phải trông cậy cả vào Steve Jobs,” ông nói với phó giám đốc công nghệ của chính tập đoàn mình, “vì tại Universal, chúng ta chẳng có ai biết tí gì về công nghệ cả.
Mona Simpson cùng với chòng cũ của cô, nhà viết hài kịch trên truyền hình - Richard Appel, và những đứa con của họ, đã tới Palo Alto vào kỳ nghỉ. Trong hốc mắt của chiếc đầu lâu, Kare để hình logo của Apple. Ý tưởng mà John Laseter nảy ra có tên gọi “Câu chuyện Đồ chơi” (Toy story).
Đây sẽ là tòa dinh thự trường tòn của ông, vì vậy ông muốn làm cho hẳn hoi. ông thích cô, ông yêu cô, ông tôn trọng cô và ông cảm thấy thoải mái khi ở bên cô. Giống như cách vẫn làm khi muốn nói chuyện nghiêm túc, Jobs gợi ý rằng cả hai nên ra ngoài đi bộ.