Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Với họ, viết không có tị ti nào là học. Rồi lại êm êm lan ra.
Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn.
Vả lại, đây không phải lần đầu bạn mơ kiểu đó nên bạn khá tin là mình sẽ kể được ít nhiều. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc.
Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Đường thông hè thoáng.
Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Tôi không muốn đi đâu cả. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích.
Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.
Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt.