Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.
Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể.
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân.
Tôi ủng hộ cái đúng. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Thôi, đứng dậy xem tí đã.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Lúc đó, tôi trống rỗng. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.
Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.
Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác.