Vậy mà con người có bệnh thất vọng cố cựu này cũng công nhận rằng tính tình vui vẻ và sự vui sống là thuốc bổ nhất cho sức khoẻ của con người. 000 người, tôi vui thích vô cùng. Tôi ghi những nơi mà vợ con binh lính có thể lại ở tạm và đáp những câu hỏi về gia quyến của họ.
Năm ngoái, khắp châu Mỹ chỉ có 14 người thâu được lợi tức hơn số 240. Ông tủi nhục, thất vọng tới sa lệ. Tôi uất ức quá đến nỗi muốn bỏ việc, bỏ cả xứ sở, tự giam trong một nơi để khóc lóc và than thở.
Ngày 31-7-1944, khi hay tin ông chết thình lình tại Sứ Thần Khách sạn ở Nữu Ước, tất cả những nhà doanh thương trên đường Wall Street đều như bị sét đánh, vì ông là một nhà tài chính quan trọng nhất ở Mỹ. Người ta nói nhiều về sự quan trọng của thể dục, nhưng chúng ta còn cần luyện tinh thần hơn. Trước hết, bạn thấy mình tập được một phương pháp giáo dục vừa lý thú vừa quý vô giá.
Mười tháng sau ông bà lại bỏ một người con gái nữa, sinh được năm ngày. Bài thơ đó là nhà soạn kịch trứ danh ở Ấn Độ là ông Kalidasa làm và ông William Osler chép lại, luôn luôn để trên bàn giấy ông: Ấy thế, lão đó đã vô tình bảo lỗi cho mình đây.
Họ bị đè bẹp dưới sức nặng của những lo lắng về quá khứ lẫn với tương lai. "Người ta chỉ bày tỏ được một cách hoàn toàn những điều cảm thấu thâm tâm". Và khi gặp bà chủ nhà, ông đọc câu tiếng Pháp với một giọng kỳ dị tới nỗi bà nào cũng tức cười.
Như vậy mà ông thoát khỏi bước giam truân nhất đời ông. Sinh trong một gia đình nghèo, nghề đầu tiên của ông là bán báo, rồi làm công cho một tiệm tạp hoá. Người ta không để các bệnh nhân được ngồi yên một phút nào, thường là bắt họ phải hoạt động ở ngoài trời như câu cá, săn bắn, đánh banh, chơi cầu, chụp hình, làm vườn, hoặc khiêu vũ khiến họ chẳng có phút nào rảnh để nhớ lại những nỗi ghê gớm ở trận tiền.
"Ngón tay của định mạng khi đã viết rồi thì biến mất. Cho nen có thể làm được việc thiện nào, có dịp tỏ được lòng vị tha thì phải làm ngay. Má tôi hỏi: "Dale, cái gì mà khóc vậy?" Tôi sụt sùi đáp: "Con sợ sắp bị chôn sống".
Hãy kiếm những nhược điểm mà sửa chữa, đừng cho kẻ thù trách ta được. Bà cô Edith cũng vậy. Nhưng bộ Hải quân Hoa Kỳ biết rõ hơn họ, cho nên đưa ra những con số chắc chắn chứng minh rằng 100 tàu dầu bị thuỷ lôi chỉ có 40 chiếc chìm và trong 40 chiếc ấy chỉ có năm chiếm chìm ngay nội trong mười phút.
Cho đến năm 1945, ông mất thì đã là một trong những nhà doanh nghiệp mau phát đạt nhất ở Mỹ. Tôi biết rằng khó học được cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác. Đóng quá khứ lại! Để cho quá khứ đã chết rồi tự chôn nó.
Tôi đã thí nghiệm phương pháp ấy, thiệt hiệu nghiệm. Tôi giúp những người đàn bà goá đó trong hai năm. "Sáng hôm sau tôi thu xếp về nhà.