Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó.
Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau.
Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Mấy con hổ cũng thế.
- Ông còn lo xa hơn tôi. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Chúng ta có hai cái rỗng.
Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.
Nói thì hay mà làm thì rất dở. Một số người trong số họ cũng biết. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu.
Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Khoảng cách vô hình.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Cái cuối có phần họ nói đúng. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.