Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Tớ cũng đã yêu cầu cô ấy nhắc lại những điều tớ nói và cả hai đều nghĩ mọi chuyện sẽ ổn. Anh dành nhiều thời gian hơn cho từng nhân viên để đảm bảo họ hoàn toàn hiểu rõ công việc được giao.
- Dĩ nhiên tớ không đồng tình với cô ấy, nhưng tớ còn biết nói gì bây giờ? Rõ ràng, tớ đã thiếu sót khi không vạch rõ phạm vi thẩm quyền của nhân viên khi giao việc. Lạ thay, hai ông bố cũng là một đôi bạn tri kỷ. Trước mặt James là hồ sơ của dự án mà sếp đã giao cho.
Cậu đoán thử xem là chuyện gì nào? Nhưng từ khi làm quản lý, anh không chỉ phải hoàn tất công việc của mình mà còn có trách nhiệm đối với hiệu quả làm việc của các nhân viên cấp dưới, theo đúng yêu cầu của công ty. Bằng cách đó, ta sẽ cảm thấy tự tin hơn.
Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. - Tớ không muốn lặp lại tình huống lần trước, vì thế tớ chọn cách nói khác. Kể từ đó, họ được bố trí làm việc trong hai căn phòng riêng biệt nhau.
Jessica không thể che giấu cảm giác hụt hẫng đang xâm chiếm trong cô. Lúc nào trông ông cũng thoải mái và hòa đồng với các nhân viên. "À phải rồi!", James vừa lẩm bẩm vừa viết thêm một ghi chú khác:
Và điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là phản ứng của rất nhiều học viên sau khi được học những bước đơn giản trong nghệ thuật ủy quyền. Nhân viên của James cứ luôn miệng càu nhàu và cảm thấy bản thân họ lúc nào cũng phải chịu áp lực công việc rất lớn. Anh thầm nghĩ về hiệu quả không gì so sánh được từ những niềm vui và thành quả mà nghệ thuật ủy thác công việc đã mang đến cho anh.
Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. Và dĩ nhiên công việc của họ cũng hiệu quả hơn. Phải chi lúc đó tôi nói rõ hơn thì có lẽ cậu đã đến gặp tôi trước khi có những quyết định sai lầm đó.
Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Cậu cho tớ một ly nước mát là được rồi. Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa.
Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn. Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Sự khác biệt lớn nhất mà James tự nhận thấy ở bản thân mình đó là anh không còn phải ngồi lì trong văn phòng suốt cả ngày để giải quyết một khối lượng công việc đồ sộ, đồng thời anh đã tạo được thói quen khen tặng, động viên và lắng nghe nhân viên nhiều hơn để tìm ra những giải pháp tốt hơn cho công việc.
Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ. Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu. Và khi công việc không được như ý thì chính James là người phải chịu trách nhiệm sửa chữa những sai lầm ấy.