Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Nhưng không phải sở thích. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu.
Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Hoặc lúc phấn khích.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.
Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.
Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn.
Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.
Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con. Thế thì là thiên tài thế nào được.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.