Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.
Mà lại nghĩ về con người. Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu.
Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.
Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà.
Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ.
Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Chả thằng nào là không biết quay cả. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau.
Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất.