Tôi biết là tôi rất khỏe. Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.
Như những lúc tôi không cần em. Nhưng mà này không được bi quan. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.
Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này).
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.
Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.
Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi. Và dễ sống hơn một chút.
Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Còn anh thì vẫn phải sống. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.
May có chỗ này tập, không thì buồn lắm. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.