Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.
Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè.
Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Hoặc biết nhưng không rõ. Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe.
Nhưng lí trí không cho phép. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.
Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn.
Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.
Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Chẳng ai thua thiệt cả. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế.
Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Hoặc… Nói chung vậy thôi. Quả thực là hôm nay cả nhà lo.
Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó.